Cô ấy không hề biết tôi đã đi thắt ống dẫn tinh từ hai năm trước. Tôi cũng không hề biết bố đứa bé cô ấy đang mang trong bụng là ai.
Tôi là người không may mắn trong đường hôn nhân. Tôi và vợ trước yêu nhau 7 năm, cứ nghĩ về chung một nhà sẽ hạnh phúc viên mãn. Ngày đó ai dự đám cưới chúng tôi đều khen nức nở tình yêu chúng tôi là tình yêu cổ tích. Thế mà về sống chung mâu thuẫn cứ nảy sinh liên tục. Khi vợ cũ sinh đứa con đầu, tôi cũng quá chán ngán cuộc hôn nhân này nên âm thầm đi thắt ống dẫn tinh. Cuối cùng, chúng tôi ly hôn khi con trai vừa tròn 2 tuổi.
Tôi sống buông thả suốt một thời gian dài đến khi gặp được Duyên. Duyên đúng như chính cái tên cô ấy, duyên dáng, tỉ mỉ, ăn nói dịu dàng. Một người đàn ông từng trải như tôi mà vẫn ngã trước cô ấy. Dù biết cô ấy làm nhân viên phục vụ quán cà phê vẫn không khiến tôi nản lòng. Cứ tan giờ làm tôi lại đến quán cà phê ngồi đợi khi cô ấy về mới về. Cứ thế đến hơn 4 tháng thì Duyên nhận lời làm người yêu của tôi.
Sau nửa năm tìm hiểu, tôi quyết định cầu hôn để chính thức được rước người mình yêu về nhà. (Ảnh minh họa)
Tôi cũng nói rõ về cuộc sống hôn nhân trước đây của mình. Khi nói, tôi cố quan sát xem vẻ mặt của Duyên thế nào? Và tôi nhận ra cô ấy yêu mình thật lòng. Bởi mỗi khi nói về vợ cũ cô ấy đều tỏ thái độ khó chịu như đang ghen. Nhưng nói tới con trai tôi thì cô ấy lại ngậm ngùi. Rồi chính cô ấy đòi tôi dẫn đi tới trường thăm con trai. Mới lần đầu gặp cô ấy đã tự gọi mình là mẹ làm tôi rất xúc động. Sau nửa năm tìm hiểu, tôi quyết định cầu hôn để chính thức được rước người mình yêu về nhà.
Tôi và Duyên sống hạnh phúc hơn nhiều so với cuộc hôn nhân trước. Nhưng tôi vẫn muốn thử cô ấy thêm một thời gian nữa trước khi đi tháo ống dẫn tinh. Tôi không muốn bi kịch con cái lặp lại một lần nữa nếu tôi và vợ chia tay nhau. Mẹ tôi cũng không biết nên cứ đổ dồn mọi nghi vấn vào Duyên vì gần 3 tháng cô ấy vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhiều lần Duyên đòi tôi đi khám nhưng tôi lấy lí do công việc để từ chối. Bản thân cô ấy cũng tự đi khám và đem giấy chứng nhận mình hoàn toàn khỏe mạnh cho mẹ tôi xem. Đáp lại, mẹ tôi cho rằng cô ấy là gái bán cà phê nên chắc gì còn sinh con được nữa. Thấy vợ bị mẹ mắng, tôi cũng xót xa lắm nhưng vẫn không dám nói ra sự thật. Tôi đang định hết tháng này sẽ đi tháo ống dẫn tinh để hòa giải mối quan hệ giữa mẹ với vợ.
Vậy là cô ấy đã phản bội tôi chỉ vì muốn chứng minh cho mẹ tôi thấy cô ấy không hư hỏng đến mức không thể có con.
Vậy mà mới hôm qua thôi, vợ đã khiến tôi chao đảo thật sự. Vừa thấy tôi đi làm về, cô ấy đã kéo lên phòng rồi lấy chiếc que thử thai ra hồ hởi khoe. “Chúng ta có con rồi đấy nhé? Lỗi không phải do em nhé. Em đang mang thai con anh rồi, mẹ sẽ không có lý do gì để hành hạ hay bắt em rời xa anh nữa. Em hạnh phúc quá, hạnh phúc quá”.
Vợ nói rất nhiều nữa nhưng tôi không lọt được vào tai thêm tiếng nào. Mắt tôi chỉ nhìn trừng trừng vào que thử thai trước mặt. Cô ấy không hề biết tôi đã đi thắt ống dẫn tinh từ hai năm trước. Cũng như tôi không hề biết bố đứa bé cô ấy đang mang trong bụng là ai. Vậy là cô ấy đã phản bội tôi chỉ vì muốn chứng minh cho mẹ tôi thấy cô ấy không hư hỏng đến mức không thể có con.
Trong lúc tức giận quá mức, tôi giật ngay chiếc que thử thai ném vào thùng rác rồi trừng vợ một cái rồi bỏ đi. Khuya tôi về thì vợ đã ngủ nhưng nước mắt vẫn chảy. Nhìn vợ, tôi vừa thương vừa giận. Phải làm sao để tôi chấp nhận được sự thật này đây?
Theo Trí thức trẻ